“Con đĩ l-ồ-n
Con chó cái rảnh l-ồ-n ăn điêu nói hớt không giúp được người ta cái gì còn đăng xàm. Cả nhà mày xấu hổ khi tòi con khuyết tật như mày”.
(Nguyên văn, có biên tập lỗi morasse và từ bậy)
Đó là tin nhắn chị bạn tôi nhận được khi trót comment vào bài viết của ca sĩ Thuỷ Tiên về chuyện phát tiền ở miền Trung. Chị đơn giản chỉ nhắc chút thông tin sai trong bài viết. Từ đầu, chị là người rất thẳng thắn nói cám ơn Thuỷ Tiên, nhưng khi sự việc khác đi, chị chỉ nói vài điều nhỏ. Tôi tin chị đã phải rất trăn trở, rất đủ hiểu để biết cân nhắc mọi thông tin, và chị có buồn. Chị từng tiếp xúc với Thuỷ Tiên vài lần, rất quý và tin Thuỷ Tiên vô tư. Chị cũng là người từng lăn lộn bao năm tháng tuổi trẻ ở mảnh đất đau thương Quảng Trị để làm công tác tìm hài cốt liệt sỹ; là người biết yêu và biết thương. Nhưng đó là tôi tin, chứ các bạn fan kia không cần biết. Họ chửi bất cứ ai không chửi giống họ. Trong cơn say chửi nhà nước, họ cũng buông những lời lẽ cay nghiệt và bậy bạ nhất đến những người đã từng đặt niềm tin vào tấm lòng của Thuỷ Tiên.
Đó chỉ là một góc rất nhỏ trong cơn bão lòng đang ngân rủa những ngày sau bão lụt. Tôi bảo chị đừng buồn, vì nó thực tế lắm. Hễ cái gì càng có định hướng tiêu cực càng dễ thu hút số đông, mà số đông thì bất chấp. Nhưng cứ bình tĩnh mà xem, rồi chính số đông ấy ngày mai sẵn sàng hạ bệ bất cứ ai mà hôm nay họ đang lên đồng ngợi khen. Người khôn ngoan sẽ biết sống mà không ảo tưởng vì lời khen ấy, cũng chẳng hơi đâu mà buồn vì những lời nhiếc móc để rồi cố chạy theo số đông. Tiếng Việt có từ “khôn ngoan” hay là vậy, mà ít ai biết tới cùng.
Người Việt dẫu gì vẫn quen thói ăn xổi ở thì. Tôi bảo chị, hôm qua xem clip phát tiền ở Quảng Trị, cảm giác xót xa lắm. Hoá ra người ta phải thảm, phải nghèo, phải bé mọn thì mới được thương. Người ta không được phép sang, không được phép đẹp đẽ, bởi như vậy thì chẳng ai thương. Xã hội mất định hướng, ai cũng dễ dàng nhân danh đạo đức để trông mình có vẻ tốt đẹp hơn, giỏi giang hơn trong mắt người khác mà lại quên quay nhìn vào nội tâm của chính mình để thấy sự hằn học và những định kiến đang bủa vây tâm hồn. Ai cũng thích phán quyết đúng sai và đòi dân chủ, mà chẳng hiểu dân chủ là phải tự mình chịu trách nhiệm với phát ngôn của mình nếu phải đứng trước toà. Một xã hội nhân danh đạo đức, hễ mà gió đổi chiều thì chỉ cần bày tỏ sự thất vọng buồn bã vì đã trót tin nhầm, thế là xong.
Tôi tin số đông là ngây thơ, và vì ngây thơ nên dễ dàng dồn dập những cơn bão lòng đến vậy. Lũ lụt không khiến người ta chết đói, nhưng bão lòng có thể quét sạch những giá trị nhân văn cuối cùng của loài người, đó là lúc khốn cùng phải biết dựa vào nhau. Đất nước nhỏ bé thế, đầy nhạy cảm tự nhiên như thế, còn nhất định phải tồi, phải bê bết mới vừa ý các bạn. Bác sỹ nhất định phải lừa bệnh nhân, công an nhất định phải làm tiền, người giàu nhất định phải xấu xa, quan chức nhất định phải tham lam thì mới vừa ý các bạn. Tôi lại nhớ bài viết hồi đầu năm, “3kg gạo, gánh hàng rong và định kiến xã hội”, rằng thật quá dễ dàng để phán xét người khác hơn là tự quán xét bản thân mình.
Chẳng thể phủ nhận những thiếu sót đầy nhạy cảm và dễ tổn thương của chế độ này, nhưng khi tôi đi về một xã miền núi để chia sẻ tấm áo, cuốn vở, tôi mới biết à hoá ra những đứa trẻ nghèo nhất cũng được đi học tử tế. Các cô miền núi bảo nhà nước làm tốt lắm, miễn phí cả bữa trưa. Các cô dẫn chúng tôi đến nhà bọn trẻ. Rách nát, tối tăm, ông bà già ngẩn ngơ, mẹ trẻ đen đúa hùng hổ lột áo cho con tay được tay mất, em bé mũi dãi xanh rớt… Người đấy, nhưng cả nhà chẳng ai bình thường. Nhà đấy, xã sửa cho rồi nhưng vẫn cứ nhếch nhác bẩn thỉu như cái chuồng gà. Mẹ trẻ chiều chiều lại ngây dại đi bộ cả chục cây số, gặp đâu ngủ đấy, lỡ dính bầu nơi khe nơi suối gì đó lại đẻ. Gánh nặng xã hội đấy, nhưng ai dắt đi đình sản cho được. Đạo đức mà, nhân danh đạo đức thì đàn bà ai cũng nên làm mẹ đó thôi. Cứ đạo đức thế mãi thì văn minh sao cho nổi. Thế nhưng để làm từ thiện thật thu hút cho nơi nào, thì nơi ấy chính quyền nhất định phải mất nết và bỏ đói dân nghèo thì tiền mới chảy vào quỹ từ thiện được.
Thế mới nói, nếu cứ nhân danh đạo đức không thôi, thì bão lòng còn dữ dội lắm!
Từ thiện lúc nào cũng cần, xứ nào cũng cần, nhưng làm sao không để lại những hệ luỵ về thói quen, không bầy nhầy môi trường, đảm bảo ổn định xã hội… mới là cái gốc của từ thiện. Từ thiện là để bình yên, không phải để nổi sóng!
Từ phải có tuệ là vì thế!
Cứ mỗi mùa lũ lội
Miền Trung đầy thương đau
Cả nước đều thấy tội
Nên mình kêu gọi nhau
Người đồng tiền tấm áo
Người nấu bánh chưng xanh
Người gom mì gom gạo
Ai cũng tràn thiện căn
Thế rồi như mọi bận
Nước rút chưa cạn chân
Mình chuyển sang hờn giận
À, thật nhiều băn khoăn
Chỗ này làm chưa đúng
Chỗ kia thừa lăng xăng
Người này thì lúng túng
Người kia thì quá hăng
Chỗ này kêu cẩn thận
Chỗ kia bảo chẳng cần
Người trộm ảnh kêu cứu
Người câu lai tằng tằng
Ban đầu là góp ý
Rồi chỉ trích lẫn nhau
Ban đầu là anh chị
Rồi chúng mày chúng tao
Cái văn bản chỉ đạo
Chẳng chịu đọc dòng nào
Cứ thấy ghét là mỉa
Phây búc mần nhao nhao
Nước vẫn chưa rút hết
Còn đoạn cạn đoạn sâu
Nếu từ mà có tuệ
Thì đâu đến nỗi nào
Hỏi: từ mà có tuệ
Là từ ra làm sao?
Là đừng ngại chậm trễ
Suy nghĩ cho kỹ vào
Ở những nơi hiểm trở
Cần lực lượng chuyên môn
Cứu nạn khác cứu trợ
Cứu nạn cần ưu tiên
Gõ phím cần bình tĩnh
Đọc tin cần khôn ngoan
Đừng phô trương thiện tính
Bằng nước mắt vội vàng
Trước khi làm hãy hỏi
Đội cứu hộ, chính quyền
Đừng cực đoan mắng chửi
Biến mình thành luyên thuyên
Thiên tai và lũ lụt
Là chuyện của ông trời
Đừng phán xét cay nghiệt
Nhiều tang thương lắm rồi
Đất nước mình nhỏ bé
Đầy nhạy cảm tự nhiên
Nếu không bớt nghi kỵ
Thì còn lắm muộn phiền
Đói trong lũ không chết
Đói sau lũ mới sầu
Đói dai dẳng mỏi mệt
Đói tận mùa lũ sau
Chưa kịp no lại đói
Mới cần san sẻ nhau
Cho người già áo ấm
Cho con trẻ đến trường
Cho thêm vài hạt giống
Để thắm lại ruộng nương
Tính thêm cho chủ động
Lũ sau bớt tang thương
Suy cho cùng từ thiện
Là để sống tốt hơn
Nên càng cần trí tuệ
Để vượt qua tủi hờn.